$939
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của bánh quy định mệnh. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ bánh quy định mệnh.Gần ba thập kỷ sau khi Công nương Diana qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi ở Paris, người tình cũ James Hewitt vẫn tiếp tục bảo vệ di sản của bà. Gần đây ông tuyên bố thành viên hoàng gia được yêu mến này đã bị "hiểu lầm".Trong một cuộc phỏng vấn với chương trình Good Morning Britain, James Hewitt đã chỉ trích kênh BBC và tuyên bố cựu nhà báo Martin Bashir từng "nói dối" và "dụ dỗ" để có được một cuộc phỏng vấn với Diana vào năm 1995, điều mà ông gọi là "kinh khủng".Trong cuộc trò chuyện với Bashir, Công nương Diana cáo buộc Hewitt có hành vi xấu. Bà cho biết đã "suy sụp" sau khi Hewitt chia sẻ những chi tiết riêng tư về mối tình lãng mạn kéo dài 5 năm của họ với tác giả Anna Pasternak trong cuốn sách xuất bản năm 1994 Princess in Love.Diana nói thêm: "Tôi rất đau khổ khi một người bạn mà tôi tin tưởng lại kiếm tiền từ mình. Tôi đã yêu anh ấy nhưng tôi rất thất vọng".Một nguồn tin nói với tờ InTouch rằng lần xuất hiện gần đây của Hewitt sau thời gian dài tránh xa sự chú ý khiến một số người tin rằng ông đang lên kế hoạch tiết lộ sự thật quan trọng khác.Nguồn tin cho biết thêm: "Ông ấy có thể xóa tan nhiều lời đồn thổi và nói ra sự thật về Diana".Theo người quản gia lâu năm của Diana - Paul Burrell - Hewitt biết những bí mật mà Diana mãi giấu kín.Burrell chia sẻ với báo giới: "Ông ấy biết công nương rất rõ trong nhiều năm. Diana từng viết thư cho ông ấy hầu như mỗi ngày trong suốt thời gian họ yêu nhau say đắm. Hewitt có nhiều thông tin và hiểu biết sâu sắc không gì sánh bằng. Chắc chắn là đủ để viết thêm một cuốn sách nữa".Diana và Hewitt lần đầu gặp nhau tại một bữa tiệc cocktail vào năm 1986. Khi đó, Diana mới 25 tuổi đã hỏi Hewitt, người hơn cô 3 tuổi và chơi polo với Thái tử Charles rằng anh có thể dạy cô cưỡi ngựa không.Theo cuốn Princess in Love, cuối cùng cặp đôi phải lòng nhau sau một bữa tối riêng tư tại Cung điện Kensington.Hewitt đã ghi lại buổi tối đó trong hồi ký của mình như sau: "Đêm đó, mối tình của chúng tôi bắt đầu... Chính Diana là người khởi xướng nó".Burrell được cho là người chịu trách nhiệm sắp xếp cuộc gặp gỡ bí mật của họ. Ông nhớ lại: "Khi tôi làm việc cho hoàng gia năm 1987, tôi được giao phó bí mật này".Người quản gia của Diana khẳng định ông thường giúp lén đưa Hewitt "rất lôi cuốn" vào cung điện để gặp công nương, đồng thời nói thêm: "Diana yêu James và tin tưởng anh ấy mọi thứ".Diana được cho là đã trút hết nỗi lòng của mình với Hewitt, bao gồm cả những vấn đề hôn nhân với Charles, sự thiếu gắn kết trong cuộc hôn nhân của họ và lòng ghen tuông của cô về mối quan hệ của ông với Hoàng hậu hiện nay Camilla Parker Bowles.Diana cũng chia sẻ rằng bà phải vật lộn với chứng cuồng ăn và lòng tự trọng.Anna Pasternak viết trong cuốn Princess in Love: "Điều mà Công nương Diana khao khát nhất từ Hewitt là sự chấp thuận của ông. Bà không chỉ khao khát sự chấp nhận cá nhân mà còn cần được liên tục khẳng định rằng bà là một người phụ nữ xinh đẹp, gợi cảm... Diana cũng cần một người nào đó bày tỏ sự trân trọng đối với cuộc sống của bà". ️
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của bánh quy định mệnh. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ bánh quy định mệnh.Năm 1994, Hội An yên bình và ít du khách quốc tế. Bộ ảnh của Simon O'Reilley, người Anh, trên báo Hồng Kông SCMP tái hiện vẻ đẹp cổ kính của Hội An 1994, trước khi nơi đây trở thành điểm đến phổ biến toàn cầu. Simon O'Reilley vừa trở lại Việt Nam, cụ thể là Hội An, trong chuyến đi gần đây đã nhận thấy đất nước này thay đổi mạnh mẽ như thế nào trong 30 năm qua.Hội An ngày nay là điểm đến yêu thích của khách du lịch. Phố cổ có từ thế kỷ 15 và là thương cảng quan trọng giữa châu Âu, Ấn Độ, Nhật Bản và Trung Quốc. Thời điểm 1994, Hội An còn là một thị trấn ven biển, được kiến trúc sư kiêm nhà bảo tồn người Ba Lan Kazimierz Kwiatkowski bảo tồn và UNESCO công nhận Di sản thế giới vào năm 1999."Chúng tôi đến Hội An vào năm 1994, sau khi đi xe máy từ Đà Nẵng vào, chỉ có đúng hai khách du lịch trong thị trấn: bạn cùng phòng Andy và tôi. Chúng tôi thực sự không nhìn thấy bất kỳ người nước ngoài nào trong chuyến thăm của mình", Simon O'Reilley viết trên SCMP.Simon đi theo tiếng hò reo và phấn khích xuống sông. Có nhiều người ở trên bờ đang xem đua thuyền. Khi bị phát hiện, cả hai được gọi lại và người dân đưa cho họ hai chiếc ghế và khăng khăng bắt ngồi ngay cạnh bờ sông.Ngôn ngữ chung của anh lúc đó mở rộng thành "cảm ơn", "có", "không" và "xin chào". Có rất nhiều nụ cười, vỗ tay vào lưng và bắt tay. Sau đó, hai chai bia được đưa vào tay vị khách phương xa, họ trở thành khách danh dự của sự kiện.Các đội chèo thuyền bằng những mảnh gỗ, ván và một vài mái chèo, nhưng chúng rất chắc chắn và thuyền di chuyển khá nhanh. Với bia, hải sản và đám đông vui vẻ hò reo cổ vũ, huýt sáo, đây thực sự là sự kiện thể thao hoàn hảo."Chúng tôi đã đi tham quan bãi biển Cửa Đại. Ngày nay, nơi đây có rất nhiều khu nghỉ dưỡng, ghế tắm nắng, dù; hồi đấy chỉ là một bãi cát đẹp trải dài.Sau đó, chúng tôi đi bộ quanh thị trấn; nơi này chủ yếu là những ngôi nhà màu vàng đóng cửa, một vài xe bán bánh mì và những con đường cát vắng vẻ. Không có đám đông du khách, không có đèn lồng, không có quán bar, không có cửa hàng bán cà phê, thời trang hay nghệ thuật. Có người nói rằng điện chỉ mới có trong vài tháng", Simon nhớ lại.Anh kể, phải nói rằng các món ăn Việt Nam và các món ăn địa phương mà chúng ta thưởng thức tại các nhà hàng ngày nay đơn giản là không tồn tại vào thời điểm đó. Các món ăn được phục vụ không đáng nhớ lắm, ngoại trừ món bánh mì tuyệt hảo.Các xe bán bánh mì có tủ kính bằng gỗ đựng bánh mì nhỏ và nhân bánh bên trong. Một trong những nhân bánh là pa tê thịt heo. Khay bánh này được để ngoài nắng cả ngày mà không có tủ lạnh..."Thị trấn vắng vẻ, buồn ngủ này quyến rũ trong vẻ đẹp đã phai tàn của nó, và người dân Hội An, giống như mọi nơi khác mà chúng tôi đến trong cả nước, vô cùng thân thiện; họ luôn có vẻ vui khi thấy chúng tôi và muốn nói chuyện với chúng tôi", anh mô tả.Hồi đó, Hội An dường như chỉ có một khách sạn trong tòa nhà cũ. Người bảo vệ ngồi trong vườn với bạn bè của mình, chơi đàn ghi ta.Ngoài Hà Nội và TP.HCM, thời điểm đó giao thông thưa thớt. Có xe đạp, xích lô, xe tay ga, xe đẩy tay, xe tải và xe buýt cổ, và nhiều chiếc ô tô còn lại từ những năm 1960..."Một điều khác mà tôi nhớ rất rõ là rất nhiều lần các thanh niên Việt Nam tiến đến gần tôi, tươi cười và hỏi tôi có muốn đánh nhau không! Không phải theo kiểu đe dọa, mà giống như một bài kiểm tra sức mạnh hơn. Tôi cao 195 cm và có lẽ nặng gấp hai lần rưỡi họ.Kịch bản còn lại là "Hãy đến uống với chúng tôi!" nhanh chóng biến thành một cuộc thi uống rượu. Thường là bia hoặc một loại rượu mạnh kinh khủng nào đó được uống từ những chiếc bát nhỏ", Simon nhớ lại. ️
Anh Vũ kể rằng những năm gần đây cuộc sống của bà con trong xóm phần nào đỡ vất vả hơn ngày trước. Bởi có đường bê tông nối dài tận cổng, điện đường soi sáng làng quê. "Tuy nhiên, đâu đó cũng còn có những đoạn đường bị tối. Và xuất phát từ ý tưởng của chị Lê Thị Thùy Trang (là cô gái 8X ở xóm, đang làm việc tại TP.HCM, cũng là nhà tài trợ chính cho chương trình - PV) nên ban tổ chức đã kết hợp cùng với chính quyền địa phương đi khảo sát, chọn ra 22 điểm để lắp đèn năng lượng mặt trời chiếu sáng. Với mong muốn đóng góp một phần nào đó mang đến cho bà con thêm ánh sáng về đêm", anh Vũ chia sẻ.️
Sự ra đi của nhà thơ Dương Kỳ Anh ở tuổi 77 để lại nhiều tiếc nuối với bạn bè, đồng nghiệp. Trên trang cá nhân, nhà thơ Trần Hữu Việt chia sẻ: “Thương tiếc nhà thơ Dương Kỳ Anh - người thủ trường đặc biệt những năm đầu làm báo Tiền Phong”.Nhà thơ, nhà báo Dương Kỳ Anh tên thật là Dương Xuân Nam, sinh năm 1948 tại Hà Tĩnh. Ông là nguyên Tổng biên tập báo Tiền Phong, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Ông Dương Kỳ Anh còn là một trong những nhà thơ, nhà báo hiếm hoi của Việt Nam được ghi tên trong từ điển Danh nhân Văn hóa Thế giới (Khu vực châu Á - Thái Bình Dương).Nhà thơ Dương Kỳ Anh từng xuất bản một số tác phẩm như Và anh đợi (1987), Dang một chuyện tình (1989), Đi qua thời gian (1992), Bông hoa lạ (1994), Bài phóng sự (2000), Miền ký ức (2001), Bức ảnh thứ hai (2001), Chị Huệ làng Tảo Trang (2003), Xuyên Cẩm (2004), Thơ Dương Kỳ Anh (2005), Thổ địa (2006); Cõi ta bà (2008)... Ông giành được nhiều giải thưởng về văn học nghệ thuật trong sự nghiệp sáng tác của mình. Nhà thơ, nhà báo Dương Kỳ Anh được nhiều người gọi với danh xưng “cha đẻ” của cuộc thi Hoa hậu Việt Nam. Ông đảm nhận vai trò Trưởng ban Tổ chức kiêm chủ tịch hội đồng giám khảo cuộc thi sắc đẹp này từ năm 1988 đến năm 2008. Trong một lần chia sẻ với Thanh Niên, ông từng cho rằng thi hoa hậu nên là một ngày hội văn hóa, giúp cho tất cả các cô gái trong độ tuổi trẻ trung đều có cơ hội được tỏa sáng, học hỏi, thể hiện bản thân. Ông cũng từng chia sẻ quan điểm về việc không chấp nhận thí sinh phẫu thuật thẩm mỹ tại Hoa hậu Việt Nam để đảm bảo tính công bằng cho cuộc thi. ️